The Ad-dressing of Cats
The Ad-dressing of Cats
You’ve read of several kinds of Cat,
And my opinion now is that
You should need no interpreter
To understand their character.
You now have learned enough to see
That Cats are much like you and me
And other people whom we find
Possessed of various types of mind.
For some are sane and some are mad
And some are good and some are bad
And some are better, some are worse —
But all may be described in verse.
You’ve seen them both at work and games,
And learnt about their proper names,
Their habits and their habitat:
But
How would you ad-dress a Cat?
So first, your memory I’ll jog,
And say: A CAT IS NOT A DOG.
Now Dogs pretend they like to fight;
They often bark, more seldom bite;
But yet a Dog is, on the whole,
What you would call a simple soul.
Of course I’m not including Pekes,
And such fantastic canine freaks.
The usual Dog about the Town
Is much inclined to play the clown,
And far from showing too much pride
Is frequently undignified.
He’s very easily taken in —
Just chuck him underneath the chin
Or slap his back or shake his paw,
And he will gambol and guffaw.
He’s such an easy-going lout,
He’ll answer any hail or shout.
Again I must remind you that
A Dog’s a Dog — A CAT’S A CAT.
With Cats, some say, one rule is true:
Don’t speak till you are spoken to.
Myself, I do not hold with that –
I say, you should ad-dress a Cat.
But always keep in mind that he
Resents familiarity.
I bow, and taking off my hat,
Ad-dress him in this form: O CAT!
But if he is the Cat next door,
Whom I have often met before
(He comes to see me in my flat)
I greet him with an OOPSA CAT!
I think I’ve heard them call him James —
But we’ve not got so far as names.
Before a Cat will condescend
To treat you as a trusted friend,
Some little token of esteem
Is needed, like a dish of cream;
And you might now and then supply
Some caviare, or Strassburg Pie,
Some potted grouse, or salmon paste —
He’s sure to have his personal taste.
(I know a Cat, who makes a habit
Of eating nothing else but rabbit,
And when he’s finished, licks his paws
So’s not to waste the onion sauce.)
A Cat’s entitled to expect
These evidences of respect.
And so in time you reach your aim,
And finally call him by his NAME.
So this is this, and that is that:
And there’s how you AD-DRESS A CAT.
~ a poem by T.S. Eliot
Cách Chào Hỏi Mèo
Về nhiều loại Mèo hẳn các bạn đã từng đọc được,
Và tôi ngay bây giờ có lẽ khá tỏ tường
Rằng bạn chẳng cần đến một phiên dịch hạng phi thường
Để hiểu cho kỹ bản tính bọn khác thường.
Hẳn các bạn đã học đủ để thấy
Rằng Mèo cũng như bạn hay tôi đây
Và vài người khác dù có cố mấy
Thì không thế nọ cũng sẽ phải thế này.
Vài tên bình thường đấy, vài tên người ta bảo bọn gàn này
Vài đứa nhìn chung ổn, vài đứa làng nhàng thay
Vài bọn có khá hơn, vài bọn hẳn là tệ đến lầy –
Nhưng rồi thế nào cũng sẽ được vào thơ rình rang như này đây.
Đã thấy bọn nó lúc săn mồi, lúc đùa lông bông
Đã học cả tên gọi từng đứa nằm lòng
Cả các thói quen và nơi sinh sống
Nhưng
Làm thế nào để chào hỏi một chiếc Mèo?
Đầu tiên, để tôi nhắc lại điều căn bản nào
MÈO ẤY, Ứ PHẢI LÀ CHÓ NGAO.
Chó hay làm ra vẻ thích đánh đấm rất sung
Chúng thường sủa, chứ không cắn lung tung
Nhưng bọn Chó thì, nhìn chung,
Là bọn có tâm hồn giản dị trung dung
Đương nhiên tôi không bao gồm Pekes,
Và các anh chị chó tuyệt đỉnh siêu phẩm rất được cưng.
Ý tôi là một em Chó dễ thấy dưới phố lững thững
Thì rất hay vào vai hề tưng tưng
Không một ít tự hào nào thể hiện bày trưng
Và chẳng màng đến khái niệm phẩm giá cần giữ cho mực chừng.
Em ấy sẽ chào đón hẳn tưng bừng
Chỉ một động tác gãi gãi cái cằm
Chỉ một cái lắc lắc chân trước
hay vỗ vỗ cái lưng
Là em ấy sẽ cười sủa rồi vui cẫng lên mừng
Quả một thứ phàm phu tục tử dễ bảo quá chừng
Tiếng dễ nghe hay khó nghe nào
cũng nhanh nhảu đáp lại chẳng đặng đừng.
Nhưng lần nữa tôi phải nhắc các bạn
Chó là Chó – Mèo chỉ có thể là Mèo
Với bọn Mèo, người ta bảo, chỉ một luật thôi:
Đừng nói gì, đến khi mình được hỏi.
Riêng tôi, tôi lại chả cho điều đấy là gì diệu vợi.
Tôi muốn nói là, gặp Mèo ta nên chào hỏi.
Nhưng phải nhớ cho rõ hẳn hòi
Mèo ghét kiểu thân mật suồng sã một cách tuyệt đối.
Tôi ngả người, rồi tháo mũ ra rồi
Chào một cách nghiêm chỉnh: Ôi Mèo Ôi!
Nhưng nếu đấy là chú Mèo hàng xóm tôi,
Mà tôi vẫn hay thường gặp rồi
(Chú vẫn hay ghé thăm căn hộ tôi)
Tôi sẽ chào: Ôi giời Mèo à!
Tôi có nghe loáng thoáng tên chú là James
Nhưng chúng tôi chưa thân đến mức nên gọi tên
Trước khi một gã Mèo chịu xuống nước
Để xem bạn như một bằng hữu tín cẩn,
Thì một ít tín vật e là cần thiết thật
Như một đĩa kem cho thân mật,
Hay thỉnh thoảng bày vẽ ra tươm tất
Một chút trứng cá muối, hay bánh Strassburg dù có ít ỏi thật
Một ít thịt gà đóng hộp, hay pate cá hồi
Quả là một gã có gout hẳn hòi.
(Tôi có biết một tên Mèo nọ,
Không chịu ăn gì khác ngoài thịt thỏ
Ăn xong lại đỏm dáng liếm láp bộ móng nhỏ
Để một giọt nước sốt hành rớt ra cũng nhất định không bỏ)
Một chú Mèo tự cho hắn quyền trông mong
Tất cả những bằng chứng của sự kính trọng
Và sẽ đến lúc đạt được điều bạn muốn sâu thẳm trong lòng,
Gọi được cái TÊN cúng cơm của hắn thật thong dong.
Thế thôi bạn ạ, đến đây tôi xin hài lòng chốt hạ:
Đấy là cách ta CHÀO HỎI một tên Mèo ạ.
This is the poem The Ad-dressing of Cats by T.S. Eliot (September 26, 1888–January 4, 1965) published in 1939 in Old Possum’s Book of Practical Cats, which went on to inspire the famed Broadway musical Cats in 1981. Thuy Uong from Saigon Swing Cats decided to translate this poem into Vietnamese to share a hilarious insight about cats, especially for those who want to be them, yup, the dancing cats of Saigon, all puns intended.
You can send your queries to us at info@saigonswingcats.com, message us on our Facebook page or post on our Facebook group.
We hold social dances every Wednesday from 8 - 11.30pm @ Mezz on Level 1 of Sofitel Saigon (17 Lê Duẩn, D.1, HCMC), including 30 minute Taster Class (8 - 8.30). Before you get there, read the Saigon Swing Cats dance etiquette here.
Other Notes of importance: